Đúng như các bác sĩ nói, tôi bị rơi vào tình trạng mất kiểm soát bản thân. Cái chết của mẹ tôi là một cú sốc quá lớn đối với tôi vì bà chưa bao giờ nói với tôi rằng bà bị ung thư hoặc sẽ qua đời. Sự ra đi đột ngột của mẹ khiến những điều mà tôi tin tưởng từ trước tới nay trong cuộc sống hoàn toàn bị sụp đổ.

Đó là vào năm học lớp 8 - bốn năm sau khi mẹ tôi qua đời - lần đầu tiên tôi trở nên không hài lòng với cơ thể của mình. Mỗi đêm, sau khi đánh răng, tôi nhìn vào gương rồi liếc xuống phần bụng không có eo với thái độ chán ghét. Mặc dù biết rằng đó chỉ là một dấu hiệu sớm của tuổi dậy thì, tôi cũng chán chường bởi bụng mình càng ngày càng to. Vì vậy, tôi đã có ý tưởng giảm cân. Từ chỗ giảm 2 kg, 4 kg rồi 6 kg, lâu dần tôi đã trở thành "con nghiện" giảm cân.

Tôi tự áp đặt chế độ ăn kiêng cho mình. Nếu có thể kiểm soát chuyện ăn uống thì có lẽ bây giờ tôi đã không thế này. Mỗi ngày tôi chỉ tiêu thụ 250 calo mỗi ngày. Tôi ngạc nhiên khi thấy mình vẫn có đủ năng lượng để đến trường và luyện tập môn thể thao tôi thích. Nhưng dù thế nào thì cũng phải nói là tôi đã cảm thấy rất khó chịu và tôi đã kiệt sức vì cơ thể không được cung cấp đủ chất béo.
Tôi nhận ra mình đã quá gầy. Mặc dù tôi đã làm tất cả mọi thứ để che giấu cơ thể với mọi người xung quanh nhưng điều đó thật là khó. Tôi dành giờ ăn trưa tại thư viện, tôi thay quần áo trong nhà tắm chứ không phải ở trong phòng thay đồ như những người khác, tôi mặc thêm lớp quần áo dưới bộ đồng phục rộng thùng thình... Tuy nhiên, chúng không giúp xóa bỏ nghi ngờ của cha tôi.

Ông thường xuyên la mắng, nhiều khi khiến tôi phải khóc nức nở. Tôi càng ghét bản thân mình hơn trong những lần như vậy.

Khi thấy tôi tiếp tục biếng ăn, mặc dù la mắng nhưng bố tôi cũng bắt đầu vỗ về. Ông nói: "Xin con hãy ăn đi! Một chút thức ăn sẽ không làm đau con đâu".

Nhưng tôi chẳng quan tâm đến những gì bố nghĩ mà thay vào đó tôi càng tập trung sống theo chuẩn mực ăn kiêng. Chừng nào tôi còn tập trung vào chúng, tôi không có thời gian để dừng lại và suy nghĩ bất cứ điều gì khác. Không phải ban đầu tôi đã tính toán lượng calo rất kĩ thì hiện tại cơ thể mới gầy gò được thế này sao.

Một tháng sau, tôi không thể che giấu sự gầy gì của mình, bàn chân tôi mỏng đến nỗi ohair chêm thêm thứ gì đó vào giày để khỏi tụt. Sau vài tuần, chỗ mắt cá chân của tôi có những vết loét khiến tôi bắt đầu bị đi cà nhắc. Một ngày nọ, khi tôi chỉ có thể đi bộ, huấn luyện viên của tôi gọi tôi lại và nói với tôi rằng: "Trông em thật đáng sợ đó, em cứ như một kẻ say rượu với hai chân bị gãy vậy. Đã có chuyện gì vậy?”.

Cho đến một hôm, khi tôi đã cố gắng đứng lên khỏi bàn sau giờ học tiếng Tây Ban Nha, tôi đã bị ngã khuỵu xuống sàn nhà. Các giáo viên đã giúp tôi có thể đứng dậy, sau đó tôi đi khập khiễng, nhưng có điều gì đó còn tồi tệ hơn khi chân trái của tôi đã bị tê liệt từ đầu gối xuống. Cha tôi đưa tôi đến bác sĩ nhi khoa. Bác sĩ nói rằng tôi đã quá gầy gò. Dây thần kinh quan trọng của tôi đã bị chèn khiến tôi cảm thấy như tê liệt. Bác sĩ nói tôi có thể lấy lại cảm giác nhưng chỉ khi tôi phải tăng cân.

Một vài tuần sau đó, cha tôi đưa tôi tới gặp chuyên gia rối loạn ăn uống ở New York, Joseph Silverman. Silverman nói với tôi: "Cháu đang ở trong một bộ dạng thật khủng khiếp. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân xấu, nhưng chưa bao giờ có bệnh nhân nào mà chân giống như của cháu." Tôi gật đầu, hy vọng ông sẽ không nhận thấy trong lòng tôi đang hài lòng như thế nào.

"Tôi chắc chắn rằng cháu đang vui vẻ khi nghe nói rằng cháy là một trong những trường hợp tồi tệ nhất" ông tiếp tục nói như một nhà ngoại cảm. "Nhưng cháu phải cố gắng lên nếu không các bộ phận quan trọng trong cơ thể của cháu sẽ dần dần bị hoại tử hết. Và tôi không thể cho cháu biết những gì sẽ xảy ra cho những người có trái tim đã chết".

Tôi rất bất ngờ khi biết rằng nó có thể ảnh hưởng đến tim. Tôi đã khóc và thừa nhận rằng mình đã từng thích thú với những gì đã xảy ra với chính mình. Nhưng bây giờ thì tôi sợ mình không thể dừng lại dù rất muộn.

Từ đó, tôi bắt đầu ăn uống trở lại. Kết quả sau bốn tháng, tôi cân nặng được 45 kg và chân của tôi đã được cải thiện rất nhiều.

Nhưng cũng phải mất tới 10 năm chân tôi mới có lại cảm giác bình thường như trước kia. Tôi cũng đã nhận ra rằng, hơn bất cứ điều gì, việc giảm cân còn biến tôi thành kẻ trầm cảm, vô dụng, hủy hoại bản thân trước khi giết chết chính mình. Tôi rất biết ơn cha mẹ của tôi, đặc biệt là cha tôi đã đến cứu tôi. Tôi sẽ không làm được điều đó nếu như không có ông.

Theo : afamily.vn